\r\n\r\n
Người kia vận một bộ y phục màu xám cứng cỏi, mặt đeo mặt nạ, đúng là người áo xám từng đuổi theo hắn cùng với hai người Bạch Hầu Tử.
\r\n\r\nTheo tầm nhìn của Tề Ninh, bóng người đó nhanh nhẹn vô cùng, chỉ trong chớp mắt mà đã đứng ngay trước mặt. Tề Ninh không do dự mảy may, đao cầm trong tay đâm ra. Hắn cứ ngỡ người đó sẽ né tránh khi đao đâm tới, nào ngờ y giơ hai bàn tay trần ra đón lấy. Hai tay trái phải tách ra, để cho mặc Tề Ninh chĩa đao đâm hướng hổ khẩu của bản thân.
\r\n\r\nTề Ninh cực kỳ giật mình, thầm nghĩ kẻ này muốn chết hay sao vậy? Thời khắc sống còn hắn không khách khí. Trường đao đã sắp đâm vào ngực người đó, chỉ thấy y áp hai bàn tay trái phải lại với nhau, bẻ một cái. Sạt! Đao trong tay Tề Ninh đã bị y bẻ gãy bằng tay không.
\r\n\r\nNội tâm Tề Ninh rúng động.
\r\n\r\nTrong mắt người kia lóe lên một luồng sáng khác thường, nhưng thân thể y vẫn lấn tới như trước.
\r\n\r\nMột chưởng của y chụp hướng mặt Tề Ninh, chưởng còn lại thì đánh về hướng ngực hắn. Tề Ninh biết người này có võ công cao cường, lập tức lui về sau hai bước, cùng lúc dốc sức ném thanh đao gãy trong tay về phía người nọ.
\r\n\r\nChưởng lực của người áo xám bắn ra. Thanh đao chưa kịp tới gần người y thì đã bị chưởng lực đánh văng đi. Y lại tiếp tục áp tới trước.
\r\n\r\nThân pháp người này nhanh thật!
\r\n\r\nTuy rằng động tác của Tề Ninh nhanh nhẹn, nhưng đừng quên hắn còn mang theo một người, thế là hắn bị chậm nửa nhịp. Hắn muốn né tránh, nhưng bàn tay của người áo xám đã gần ngay trước mắt. Tề Ninh
\r\nkhông thể làm gì khác ngoài việc đánh ra một chưởng nghênh đón, chính diện đối chọi với một chưởng của đối phương.
Hắn vẫn sử dụng chiêu thức của Viêm Dương Thần Chưởng. Lúc bàn tay của hai người áp vào nhau, Tề Ninh cảm thấy có một luồng chưởng lực cuồn cuộn ập đến.
\r\n\r\nChân khí trong cơ thể hắn tự sinh ra một luồng sức lực tương ứng, bảo vệ cho tâm mạch và nội tạng của hắn khỏi bị tổn thương.
\r\n\r\nChỉ là trong phút chốc đối chọi với một chưởng này, cả người hắn run lên bần bật, thân thể lùi lại mấy bước liền, khó chịu không giải tỏa được. Hắn sợ người áo xám lại đánh thêm một chưởng nữa, lập tức quát to một tiếng rồi phóng chân về hướng đàn ngựa.
\r\n\r\nSau khi đối chưởng với Tề Ninh, người áo xám cũng phải lùi lại hai bước. Mắt y hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên y không ngờ Tề Ninh lại có nội lực hùng hậu như thế.
\r\n\r\nKhi y muốn đuổi theo Tề Ninh thì người y bỗng giật bắn. Y đưa tay lên, nhìn vào lòng bàn tay, vẻ ngạc nhiên lại xuất hiện trong đôi mắt.
\r\n\r\nY lạnh lùng ra lệnh:
\r\n\r\n- Đừng để chúng chạy thoát!
\r\n\r\nBấy giờ Tề Ninh đã thoát khỏi vòng vây, mọi người bị hắn bỏ lại sau lưng vội vã bước như bay đuổi theo. Nghe tiếng hô quát, hai chân Tề Ninh đạp mạnh, tung người nhảy lên và gọn gàng ngồi vững trên lưng một chú ngựa. Hắn cũng ngạc nhiên khi thấy bản thân đang ôm theo một người mà vẫn có thể nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa như thế. Hắn nhanh chóng hiểu ra rằng chính thời khắc hung hiểm đã thúc đẩy hắn phát huy được tiềm lực của mình.
\r\n\r\nHắn kéo dây cương, đầu cúi rạp xuống mình ngựa. Những người đuổi theo hô quát lớn tiếng khiến đàn ngựa kinh hãi bỏ chạy tứ tán.
\r\n\r\nNhờ vậy mà đám người truy đuổi bị cầm chân một thời gian ngắn.
\r\n\r\nTề Ninh thúc ngựa đi ngay từ khi ấy. Giờ đang lúc đêm khuya, hắn nhớ lại đường mình đi đến rồi thúc ngựa chạy theo trí nhớ. Chạy được một đoạn, hắn đến trước khu rừng tùng lúc trước. Không do dự chút nào, hắn thúc ngựa tiến vào trong rừng tùng.
\r\n\r\nNghe được tiếng ngựa hí đằng sau lưng, hắn quay đầu nhìn lại. Thì ra đám người kia cũng cưỡi ngựa đuổi theo.
\r\n\r\nTừ lúc nãy tới giờ hắn không thấy Hướng Bách Ảnh cử động gì nữa, không khỏi lo lắng hỏi:
\r\n\r\n- Hướng thúc thúc, người sao rồi?
\r\n\r\nCòn chịu đựng được không?
\r\n\r\nKhông nghe tiếng Hướng Bách Ảnh trả lời, hắn quay đầu lại nhìn nhanh một lượt, chỉ thấy Hướng Bách Ảnh mặt trắng bệch không còn sắc máu, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, cơ thể lung la lung lay. Nếu không nhờ một tay hắn vẫn luôn đỡ sau lưng người thì e là người đã ngã ngựa từ lâu.
\r\n\r\nBây giờ không còn thời gian để dừng lại xem xét tình huống của Hướng Bách Ảnh, hắn thúc ngựa đi nhanh hơn. Khoảng cách giữa hắn và quân truy bắt cũng không xa lắm, có thể nghe rõ tiếng vó ngựa đuổi theo sau lưng.
\r\n\r\nChẳng mấy chốc họ đã sắp rẽ sang đường lớn. Tề Ninh chợt xoay người lại ôm lấy Hướng Bách Ảnh tung người nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Con ngựa không dừng lại mà tiếp tục phi nước đại thẳng về trước. Tề Ninh ôm Hướng Bách Ảnh, sau khi tiếp đất, hắn nhanh chóng di chuyển về hướng bụi cỏ gần họ nhất. Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy những bóng người cưỡi ngựa phóng nhanh tới, vừa lúc đó hắn đã kịp nấp vào bụi cỏ.
\r\n\r\nHơn mươi người cưỡi ngựa như bay mà đến, chúng không nhận ra Tề Ninh đang ôm Hướng Bách Ảnh nấp trong bụi cỏ, chỉ vội vã cưỡi ngựa phóng nhanh qua bên cạnh họ. Sau khi chúng đi khuất, Tề Ninh lập tức cõng Hướng Bách Ảnh chạy vội về hướng nam. Hắn sợ chúng phát hiện con ngựa không người cưỡi lại vòng lại lùng sục nên không dám nghỉ ngơi lấy một khắc. Mặc dù chân khí của hắn thuần hậu, nhưng chạy một mạch hơn trăm dặm đường khiến hai chân hắn như muốn nhũn ra, bước chân chậm lại. Hắn đưa tay lau những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán. Gió đêm thổi qua, bốn bề yên tĩnh dị thường, cây cỏ đong đưa theo gió, dãy núi như đang hít thở. Hắn thật sự không biết mình đang ở nơi nào.
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh vẫn chưa tỉnh.
\r\n\r\nTuy đã chạy hơn mười dặm đường xa, Tề Ninh vẫn không dám dừng lại, tiếp tục cất bước băng qua những nơi gập ghềnh khó đi.
\r\n\r\nLại đi tầm mười dặm đường, họ đã ra khỏi đường mòn từ lâu. Tới một khe núi, Tề Ninh nghe có tiếng “rầm rầm”. Hắn ngẩng đầu trông lên. Nương theo ánh trăng khuya, Tề Ninh nhìn thấy ở phía trước xuất hiện một thác nước.
\r\n\r\nThấy thác nước, hắn mới cảm thấy miệng mình đã khát khô, vẫn cõng Hướng Bách Ảnh trên lưng bước tới bên thác nước. Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt Hướng Bách Ảnh lên một khối đá rồi mới đi múc nước uống. Thấy túi da trâu vẫn được treo bên hông Hướng Bách Ảnh, hắn bước qua tháo túi rượu da trâu xuống. Túi rượu chỉ còn non nửa. Hắn rót đầy nước vào túi rượu rồi trở lại bên cạnh Hướng Bách Ảnh, dìu y ngồi dậy và giúp y uống chút nước.
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh hé mắt ra, sau khi y uống được mấy ngụm nước, Tề Ninh lại lấy nước rửa mặt cho y. Xong xuôi, sắc mặt Hướng Bách Ảnh rốt cuộc cũng khôi phục chút sắc máu. Y mỉm cười và nói rằng:
\r\n\r\n- Hôm nay, hôm nay phải cảm ơn người rồi!
\r\n\r\nTrước đây mỗi câu y nói đều trung khí mười phần, giọng nói hùng hậu, nhưng giờ đây giọng nói ấy thều thào không có sức.
\r\n\r\nTề Ninh vội hỏi:
\r\n\r\n- Hướng thúc thúc, người đỡ hơn chút nào chưa? Không biết đám người đó có bỏ qua không? Chúng là ai thế nhỉ?
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:
\r\n\r\n- Ta bị thương nội mạch, không thể nhanh chóng khôi phục được.
\r\n\r\n- Người, người bị thương nôi mạch?
\r\n\r\nTề Ninh khẽ giật mình, hỏi gấp:
\r\n\r\n- Là ai khiến người bị thương?
\r\n\r\nCũng là đám người đó làm à?
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh nói:
\r\n\r\n- Ta trúng độc. Kinh mạch đan điền đã bị chất độc phong tỏa, không thể vận nội lực. Lúc bị đám người này đuổi giết, ta chỉ đành dời kinh đổi mạch, miễn cưỡng thúc giục nội lực. Nhưng cách đó cũng không chống đỡ được lâu.
\r\n\r\nTuy y bị thương không nhẹ nhưng vẫn cười ha ha, nói:
\r\n\r\n- Nếu không làm thế, e rằng ta đã không đợi được đến lúc người đến mà trở thành vong hồn dưới đao của chúng rồi.
\r\n\r\nTề Ninh hiểu ra Hướng Bách Ảnh bị hôn mê rất có thể là vì bị thương ở kinh mạch. Hắn hỏi:
\r\n\r\n- Ta phải làm thế nào để giúp người khôi phục?
\r\n\r\n- Dịch kinh đổi mạch không thể so sánh với vết thương bình thường, không phải chỉ uống thuốc là có thể khỏe lại.
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh đáp.
\r\n\r\n- Ta cần tĩnh dưỡng hai ba tháng, họa may có thể khôi phục.
\r\n\r\nTề Ninh giật mình. Cao thủ với tu vi như Hướng Bách Ảnh mà cũng cần nghỉ ngơi hai ba tháng mới có thể khôi phục, qua đó có thể thấy y bị thương nặng tới mức nào.
\r\n\r\nGiờ hắn cũng hiểu phương pháp dời kinh đổi mạch tuy có thể giúp Hướng Bách Ảnh có sức liều chết ngăn cản nhưng đó cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ. Chắc lúc đó Hướng Bách Ảnh đã có ý nghĩ chết ở nơi hoang dã trong đầu.
\r\n\r\nTề Ninh thầm nghĩ nếu muốn tĩnh dưỡng khoảng hai đến ba tháng thì phải tìm được một nơi thật sự an toàn. Hơn nữa tin Hướng Bách Ảnh bị thương không thể bị rỉ ra ngoài. Lòng người hiểm ác, mạch nước ngầm chốn giang hồ đã bắt đầu khởi động. Đám người kia vừa để Hướng Bách Ảnh chạy thoát, nhưng chắc chắn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ hao hết tâm tư tìm kiếm Hướng Bách Ảnh. Mà trên giang hồ có thế lực khác có ý xấu, nếu các thế lực đó biết tin Hướng Bách Ảnh bị thương, chỉ sợ sẽ gây ra một đợt sóng gió.
\r\n\r\n- Hướng thúc thúc, người hãy nghỉ ngơi đi, ta đưa người về Cái Bang.
\r\n\r\nTề Ninh nói:
\r\n\r\n- Chúng sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần chúng ta đến Cái Bang, có Cái Bang bảo vệ, chúng sẽ không thể làm gì được.
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh cười ha hả, nhưng giọng y lại đầy nỗi thương cảm:
\r\n\r\n- Năm xưa người đó cứu ta một mạng. Không ngờ mười năm sau, ngươi lại cứu ta một mạng, ha ha, thú vị, thú vị lắm!
\r\n\r\n- A?
\r\n\r\nTề Ninh không hiểu ý trong câu nói của Hướng Bách Ảnh:
\r\n\r\n- “Người đó”? Hướng thúc thúc, người đang nói tới ai?
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh lắc đầu, hơi hô hấp hít thở rồi bỗng y nhướn mày, hộc ra một ngụm máu tươi. Tề Ninh hãi quá, vội đỡ lấy y. Hướng Bách Ảnh cười ảo não, lắc lắc đầu và nói:
\r\n\r\n- Xem ra thật sự không được rồi.
\r\n\r\nHiện giờ ta không còn chút sức lực nào hết. Hắc, hắc! Hướng mỗ sáu tuổi tập võ, tám tuổi luyện nội lực, tới nay đã hơn ba mươi năm mà còn chưa từng chịu tình huống như thế này bao giờ. Bây giờ ta còn chẳng bằng một người tàn phế!
\r\n\r\nGiọng y cất lên đầy cô đơn. Tề Ninh cũng có thể hiểu được cảm giác của y lúc này. Hướng Bách Ảnh dù sao cũng là một trong những cao thủ đứng đầu thiên hạ – những cao thủ có thể đếm được bằng đầu ngón tay. Y tung hoành giang hồ nửa đời, uy phong lẫm lẫm nhưng hôm nay ngay cả một người bình thường cũng có nhiều sức lực hơn y, tất nhiên sẽ cảm thấy lạc lõng.
\r\n\r\n- Hướng thúc thúc, người đừng gấp. Sau khi về Cái Bang, người tĩnh dưỡng mấy tháng là khôi phục như thường ngay ấy mà.
\r\n\r\nTề Ninh an ủi.
\r\n\r\n- Đám người đêm nay, đừng hòng còn kẻ nào sống sót.
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh cười hăng hắc, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên màn đêm, tựa như đang nghĩ về điều gì.
\r\n\r\nTề Ninh nhẹ giọng hỏi:
\r\n\r\n- Hướng thúc thúc, sao người lại trúng độc? Cửu Khê Độc Vương cũng không dám hạ độc người, trên thế gian này còn ai có thể hạ độc được người?
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh co giật khóe mắt, cười nhạt một tiếng nhưng không trả lời câu hỏi này.
\r\n\r\nTề Ninh lấy làm kì quái, thấy Hướng Bách Ảnh tỏ vẻ không muốn nói nhiều, thầm tự hỏi không biết Hướng Bang chủ này đang nghĩ về chuyện gì. Đương lúc hắn đang lấy làm kỳ thì thấy Hướng Bách Ảnh đưa một tay qua. Giữa hai ngón tay y kẹp một mảnh giấy. Tề Ninh khẽ giật mình, thấy Hướng Bách Ảnh nhẹ gật đầu với mình, hắn hiểu ra, nhận lấy mảnh giấy. Mở mảnh giấy ra, hắn nương theo ánh trăng mà đọc.
\r\n\r\nTrên mảnh giấy không viết chữ nào, thay vào đó là một hình trăng khuyết, trên vầng trăng vẽ một đường dài tạo thành một đồ án trên vầng trăng khuyết. Một đồ án kỳ lạ. Tề Ninh không nhìn ra huyền cơ trong đó, vẻ mặt nghi hoặc.
\r\n\r\n- Đây là ước định giữa ta và Túc Ảnh khi còn bé.
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh vẫn nhìn mặt trăng, nhỏ giọng kể lại:
\r\n\r\n- Năm đó phụ thân nàng mất, đã gửi nàng lại cho Hướng gia. Lúc mới tới Hướng gia, Túc Ảnh rất nhút nhát, có lẽ vì nàng ăn nhờ ở đậu nhà người khác, làm gì cũng nhìn sắc mặt người khác cả.
\r\n\r\nTề Ninh “a!” một tiếng, nhưng không nói xen vào, thầm nghĩ thì ra đây là do Lục phu nhân vẽ. Hắn lại nhìn lướt qua thêm lần nữa.
\r\n\r\nMặc dù chỉ là một bức tranh hình dạng quái dị, nhưng chữ viết xinh đẹp, đúng là nét bút của nữ nhân.
\r\n\r\n- Tết âm lịch năm đó, trong phủ tiếp rất nhiều thân thích, có mấy đứa trẻ ngịch ngợm, thấy Túc Ảnh vẽ tranh thì qua trêu chọc, còn giật lấy bút vẽ của nàng.
\r\n\r\nHướng Bách Ảnh nhớ lại chuyện xưa, khóe môi hơi cong lên vui vẻ:
\r\n\r\n- Ta đứng một bên nhìn thấy, liền đi qua đánh cho đám nhóc một trận. Thấy trên giấy của nàng vẽ một vầng trăng sáng, ta liền cầm bút vẽ thêm đường kẻ này, nói với nàng nếu sau này có ai ức hiếp nàng, cho dù ta đang ở chân trời góc biển, chỉ cần thấy bức tranh này thì sẽ lập tức đến bên nàng, bảo vệ nàng. Ánh trăng kia là nàng, ở trên có thêm mấy thứ, giống như giúp nàng chống trời lên.
\r\n\r\nThank You to Phương Linh For This Useful
\r\n\r\n\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo